“Anh đừng rơi nước mắt.
Dưới cơn mưa tuyết đầu năm, em xin hứa với anh.
Em sẽ luôn ở cạnh anh, cùng anh đi qua những đêm đông lạnh lẽo, những quãng đường tăm tối nhất cuộc đời.
Không có nỗi đau nào không thể vượt qua, không có tăm tối nào không tìm thấy ánh sáng.
Chỉ cần anh và em bên cạnh nhau, cùng tiến về phía trước.”
Buổi chiều hôm ấy, chợt có cơn mưa rào. Giữa bầu không khí tươi mát ấy đã xảy ra một cuộc gặp gỡ. Thời điểm đầu, còn chưa ai nhớ ra, hai người thuộc hai đường thẳng song song, nhưng lại giao nhau giữa khó khăn gập ghềnh.
Anh là người lái xe thuê thuộc tầng lớp thấp nhất, cùng với anh trai mắc chứng tự bế vùng vẫy trong cuộc sống. Cô là phóng viên đài truyền hình mạnh mẽ nhưng lạnh lùng cô độc.
Anh giống như một cây tùng tuyết trên núi, không bắt mắt, không đáng giá, nhưng vẫn cắm sâu, vẫn bền bỉ. Cô giống như luồng sáng đơn độc nhưng dũng cảm ngay thẳng, biết rõ sự lạnh lẽo của đời người, bởi vậy nắm chặt tay lái vận mệnh không buông.
Cô lưu luyến xúc cảm và hương vị vững chắc chất phác đủ đầy trên cơ thể người ấy. Vẫn biết phía sau anh, là bóng tối vận mệnh mà cả đời cô phải tìm cách thoát khỏi.
Thế nhưng, trong cơn gió nhẹ vô ý thổi qua, là ai động lòng trước với ai? Là ai, trong vô số lần thở dài đã quyết định khuất phục trước trái tim? Là ai lùi lại? Chắp tay, xoay người đi?
Nếu như không thể mỉm cười từ biệt, vậy có thể ôm nhau thật chặt, cùng nhau chống lại dòng thác cuồn cuộn của thế giới khắc nghiệt lạnh lẽo này được không?
******
Ngày Tôn Bằng và Trần Nham lần đầu gặp nhau, là khi trời vừa đổ cơn mưa rào. Trong không khí thoáng đãng của bầu trời xanh ngan ngát, thơm mùi cỏ cây sau cơn mưa ấy, họ “nhìn thấy” nhau, một cuộc gặp tình cờ, tưởng chừng như chỉ là hai người xa lạ lướt qua đời nhau, rồi anh lại đi đường anh, tôi đi đường tôi. Thế nhưng giống như Jules Verne từng nói: “Đưa hai con thuyền ra giữa biển rộng mênh mông, mà không có gió hay thủy triều, chúng sẽ trôi dạt đến bên nhau”. Tôn Bằng và Trần Nham, hai con người nhỏ bé vẫn luôn vật lộn trong cái số phận sinh ra đã định trước sẽ phải chịu bao đắng cay vất vả của họ, cuối cùng, bằng một sự sắp đặt kì diệu của vận mệnh nào đó, đã liên tục gặp gỡ và rồi tìm thấy nhau giữa biển cả rộng lớn của cuộc đời. Định mệnh, đã buộc chặt hai con thuyền nhỏ lênh đênh ấy lại với nhau.
Tôn Bằng sinh ra trong một gia đình nghèo, tại một trấn nghèo. Anh học rất giỏi, nhưng năm lớp 11, vì trong nhà có một anh trai Tôn Phi bị chứng tự bế, kinh tế thì quá sa sút, nên đành phải bỏ học, sớm đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Mấy năm sau, anh cả cưới vợ, tình hình lại khó khăn hơn, nhất là Tôn Phi càng lúc càng bị gia đình hắt hủi, đối xử tệ bạc, Tôn Bằng không nỡ nhìn em trai chịu khổ nên một mình dắt anh lên thành phố, vừa đi làm, vừa chăm sóc Tôn Phi. Bao năm lăn lộn nơi đất khách quê người đã rèn giũa Tôn Bằng thành một người đàn ông trầm tĩnh, ít nói, dù nghèo khó nhưng anh vẫn chính trực thẳng thắn, bề ngoài lầm lì nhưng bên trong lại đầy dịu dàng bao dung. Và có lẽ, chính sự cương nghị bình tĩnh, cái dáng vẻ thản nhiên ung dung dù trời đất có sập anh vẫn có thể chống đỡ ấy cùng sự chăm sóc hết lòng hết dạ đầy trách nhiệm của anh dành cho Tôn Phi, đã thu hút Trần Nham ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cũng hấp dẫn cô không ngừng tiến về phía anh.